Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trình Viên Viên cần cù chịu học, lại thêm nàng thỉnh thoảng dạy một chút kỹ năng trồng hoa hiện đại, tỉ lệ sống sót của cây giống tự nhiên là tăng lên. . . Hơn nữa, rất nhiều giống cúc là nàng mua trực tiếp từ trong Thương Thành, thế cho nên càng dễ dàng trồng sống hơn.
Tiếp tục đi vào trong, tầm mắt chậm chậm trải rộng ra.
Có tiếng nước chảy loáng thoáng truyền đến, đến gần mới phát hiện vậy mà có một dòng suối nhỏ được nhân công xây nên, dưới đáy suối là đá cuội, nước chảy ở trên đá, còn có thể nhìn thấy một vài con cá nhỏ.
Nơi này là một cái sân rộng rãi đãi khách, bàn đều đã bày ra chỉnh tề, các nữ tử ở một bên, bọn nam tử tại một bên khác.
Mà ở bốn phía là hoa cúc đủ mọi màu sắc, đan xen vào nhau mà hé nở.
Cát phu nhân vừa rồi còn xem thường cúc dại, lúc này cả người ngây ngẩn.
Nàng ta nhìn thấy cái gì, nhìn thấy Ngọc Hồ Xuân Cúc quý báu, thấy được Thập Trượng Thùy Liêm hiếm có, thấy được Hồng Y Lục Thường rất khó trồng. . . Thậm chí còn có rất nhiều rất nhiều hoa cúc mà nàng ta không biết tên.
Nhiều hoa cúc như vậy tùy ý trưng ở trên mặt đất, màu đỏ, màu vàng, màu xanh, màu trắng, màu mực. . . Những thứ này đập thẳng vào mắt, làm cho tất cả mọi người rung động.
“Thật đẹp!”
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều hoa cúc quý giá như vậy.”
“Tuệ An Nhân cũng quá tùy ý, sao lại trưng Hồng Y Lục Thường ở dưới đất, lỡ như bị người nào không cẩn thận dẫm lên thì làm sao bây giờ.”
“Lục Vân này giống như là từng áng mây, trước kia chỉ thấy ở trong sách, nhưng còn đẹp hơn cả trong sách miêu tả nữa.”
“Chỉ thưởng cúc thì có gì thú vị, chúng ta lấy cúc làm đề, cùng nhau làm thơ được không?”
Nhóm văn nhân sôi nổi đồng ý.
Đối với văn nhân mà nói, ngắm hoa chính là để làm thơ, nếu như được thơ hay liền có thể vang danh ở bên trong đợt tụ hội này.
Bọn nam tử ở bên kia ngâm thơ tác đối, các nữ tử tự nhiên cũng có hoạt động. Trình Loan Loan để mọi người ngồi xuống bên cạnh dòng suối, chơi phi hoa lệnh mà nữ tử thích.
Một chén rượu đặt ở bên trong dòng suối, mắc cạn trước mặt ai thì người đó phải căn cứ vào chủ đề và vần chân nói một câu thơ, một câu là được, trò chơi này tương đối thú vị, cũng sẽ không làm người suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra một câu thơ.
Dạng hoạt động này, Trình Loan Loan cũng không dám tham gia, không phải nàng biết một bụng thơ cổ, mà là những bài thơ kia không phải nàng sáng tác, luôn cảm thấy như đạo văn.
Nàng cười nói: “Chư vị nhất định phải chơi tận hứng, ta đi dặn người chuẩn bị đồ ăn.”
Nàng vừa muốn quay người, Mạnh thị bỗng nhiên đứng dậy: “Tuệ An Nhân, ta đi cùng ngài.”
Nàng ta từng là nha hoàn, bây giờ chỉ có thể coi như miễn cưỡng nhận biết hết mặt chữ, để nàng ta ở nơi này ngâm thi tác đối, đây không phải làm trò cười à?
Trình Loan Loan mang theo Mạnh thị đến sân nhà bếp của vườn hoa, nơi này có hơn hai mươi phụ nhân đang chuẩn bị bữa ăn, hội thưởng cúc hôm nay sẽ chuẩn bị tiệc hươu nướng.
Triệu Thiết Trụ mang người đã chuẩn bị xong lửa than, dùng nồi sắt để chứa than, mang đến bên chỗ yến hội. Vị trí chính giữa bên đó đã xây xong một cái bếp lò dài để nướng thịt, hai bên là gạch xây chồng lên nhau, phía trên đặt lưới sắt, thịt hươu cắt thành miếng lại ướp gia vị đặt ở bên trên lưới, xì xì chảy mỡ ra.
Mùi thơm kia lập tức bay ra, chui vào trong miệng trong mũi của mọi người.
Người đang ngâm thơ tác đối ngồi không yên, thi nhau đứng dậy vây lại xem.
Thời đại này đúng là có thịt nướng ăn, nhưng mọi người tụ họp chưa từng ăn như vậy bao giờ, nhìn vẫn rất mới lạ, hơn nữa mùi thơm này với mùi thơm bình thường bọn họ hay ăn không giống nhau lắm, làm cho những con sâu thèm ăn trong bụng muốn chui ra.
Trình Loan Loan cười nói với mọi người: “Mọi người có thể trở về ghế chờ thịt nướng lên bàn, muốn tự mình nướng thử thì đến bên này.”
Bên này là thịt nướng phiến đá, bên dưới hòn đá đào một cái hố, bên trong là lửa than đã được đốt cháy, hòn đá bị đốt nóng, thịt hươu vừa để xuống liền xì xì co lại, rất thú vị.
Rất nhiều văn nhân ngứa tay, quyết định tự nướng ăn.

Advertisement
';
Advertisement