Đóa hoa chập chờn trong gió, mùi thơm bay khắp bốn phía.
Không phải mùi thơm của hoa cúc mà là mùi thơm của thịt nướng.
Bọn nam tử đều chủ động đi qua tự mình động thủ, các nữ tử mặc váy, không tiện lắm, thế là ngồi ở trên bàn tiệc chờ đám Mã bà tử nướng xong đưa tới.
Không chỉ là chuẩn bị thịt hươu, còn có chút rau quả giải ngấy, cà, đậu giác, rau hẹ nướng, ăn cùng dưa leo dưa bở.
Mã bà tử đem một mâm thịt lớn ra, trên mỗi bàn đều đặt vào một chút.
“Mùi vị kia thật sự không giống bình thường.” Lâm phu nhân ăn một miếng, nhịn không được nói, “Thịt hươu vẫn là thịt hươu, nhưng hình như bỏ thêm những hương liệu này thì thịt càng thơm hơn.”
Trình Loan Loan cười nói: “Đây là đồ chấm bí chế của Đại Hà Yến, mặc kệ là nướng cái gì, vẩy lên một chút thì mùi vị sẽ rất ngon.”
Nàng há miệng ăn rau hẹ đã nướng chín, rau hẹ vốn rất nặng mùi, sau khi nướng chín, mùi kia cùng thì là, sa tế hòa quyện vào nhau, ăn một miếng quả thật là làm cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
Mấy ngày trước ăn lẩu, hôm nay lại ăn thịt nướng, cuộc đời của nàng đã viên mãn rồi.
Bữa tiệc thịt nướng đột xuất này, Trình Loan Loan ăn vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn no tám phần bụng, nàng mới có tâm tư cùng người bên cạnh nói chuyện, vốn dĩ Mạnh thị ngồi ở bên cạnh nàng, nhưng mà Mạnh thị cùng Tào Oánh Oánh quan hệ tốt, lúc này đã cùng kế nữ của mình ngồi chung một bàn, mà người bên cạnh Trình Loan Loan đổi thành Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân là thật tâm muốn kết giao với Tuệ An Nhân.
Thứ nhất, thân phận Tuệ An Nhân bày ở đó, thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, Tuệ Nhũ nhân cứu nữ nhi của nàng ấy, trong nội tâm nàng ấy nhớ kỹ phần ân tình này.
“Nghe nói mấy ngày nay tỉnh thành cũng đang tổ chức đủ loại yến hội, trên yến hội do đại nhân quan học tổ chức, Tuần phủ đại nhân cũng đến nữa đó.” Lâm phu nhân vừa cười vừa nói, “Lão gia nhà chúng ta nói, Tuần phủ đại nhân rất thích Trình công tử, nghĩ đến lần này thi Hương Trình công tử nhất định là đứng hàng đầu.”
Mấy ngày trước, Trình Loan Loan nhận được thư của Trình Chiêu, mặc dù thi Hương đã kết thúc, nhưng cũng không dán thông báo, mà bởi vì thi Hương rất quan trọng, sau khi có kết quả, các tỉnh còn cần giao nhau phúc thẩm thẩm tra đối chiếu danh sách thí sinh, điều này sẽ dẫn đến ít nhất một tháng sau mới có thể có kết quả, có thể tưởng tượng được một tháng này có bao nhiêu dày vò.
Nhưng mà nàng tin tưởng Chiêu Nhi không có vấn đề, về phần Tiểu Chính. . . Chỉ có thể cầu ông trời phù hộ.
“Còn có đây này, Trịnh gia thiếu gia lần này không phải cũng đi tỉnh thành tham gia thi Hương sao, nghe nói đắc tội người ta, bị người ta cáo trạng ở trước mặt Tuần phủ đại nhân luôn, nếu không phải Trình công tử ra mặt giải vây, Trịnh thiếu gia lần này sợ là xong rồi. . .” Lâm phu nhân lắc đầu, “Trịnh gia thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu không phải Trịnh đại nhân một lòng vì dân, Lâm gia ta tuyệt sẽ không tùy tiện bỏ qua chuyện lúc trước đâu.”
Nàng ấy chỉ cần sắp xếp một phen liền lấy được thóp của Trịnh gia, một khi đưa cái thóp này tới trên tay đại quan phụ trách thẩm tra quan viên địa phương ở Kinh Thành thì Trịnh đại nhân đời này cũng đừng nghĩ rời khỏi khu vực quản lý huyện Phượng Hoàng nữa, nói không chừng sẽ còn bị trục xuất. . . Phu thê Trịnh gia ngày ngày đến nhà, nàng ấy đều tránh mặt không gặp, nàng ấy quyết tâm muốn để Trịnh gia trả giá đắt.
Nhưng mà, trượng phu nàng ấy nhìn phần chiến tích những năm này của Trịnh đại nhân, không có công trạng nổi trội nhưng bách tính trong khu vực quản lý coi như an cư lạc nghiệp, cũng có thể coi là một vị quan tốt.
Thế là, cái thóp kia liền bị trượng phu nàng ấy đè xuống.
Mặc dù Lâm gia bọn họ dự định bỏ qua, nhưng cũng không định thông báo cho Trịnh gia biết, cứ để người Trịnh gia cả ngày sống ở trong thấp thỏm lo âu đi.
“Tiền phu nhân, ngài nói thật à?” Thanh âm của Mạnh thị đột nhiên vang lên, “Trình công tử thật sự nói chuyện với Tuần phủ đại nhân à, vậy sau khi Trình công tử thi đậu cử nhân có phải có thể trực tiếp làm quan hay không?”