Vốn dĩ Vương Vân đã không ưa Tần Lâm, bây giờ biết được có thiếu gia nhà giàu quyền thế để ý đến con gái mình, bà ta càng phải loại trừ anh.
Đúng thật là không biết tự lượng sức mình, cũng không xem xem bản thân mình có thân phận gì, nếu như là đại thiếu gia của nhà họ Tần trước đây thì bà ta chắc chắn sẽ vui vẻ cho Chúc Linh Linh qua lại với anh.
Nhưng bây giờ anh chỉ là một con chuột qua đường, cho dù biết chút ít y thuật, cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi.
Chẳng phải cả đời chỉ đi làm thuê cho người khác sao? Có thể so bì với người nhà giàu quyền thế ư?
Mọi người nói khiến Chúc Linh Linh thấy rất khó chịu.
“Các người đừng nói nữa, con không có quan hệ gì với vị chủ tịch đứng phía sau cả, con cũng không muốn dây dưa đến anh ta”.
Vương Vân trợn tròn mắt: “Cái con bé này, thực sự không biết nói gì nữa, có phúc mà không biết hưởng!”
Trước mặt nhiều người thế này Vương Vân cũng không tiện nói quá sâu, nói nhiều lại giống như dạy con gái đi dụ dỗ người khác vậy.
Có điều nếu đã có đầu mối này rồi, vậy thì nhất định phải phát triển thật tốt mới được.
Vương Vân lấy điện thoại ra, bắt đầu sử dụng mối quan hệ của mình để nghe ngóng xem vị chủ tịch đằng sau tập đoàn Hiên Viên rốt cuộc là ai?
Cho dù không nghe ngóng được thân phận thì có được phương thức liên lạc cũng được, Chúc Linh Linh ngại không nói, cùng lắm thì để Vương Vân đích thân ra tay làm mối.
Chúng ta trèo cao thì nhất định phải thể hiện tốt thái độ.
Thấy cả nhà họ đang bàn bạc với nhau, Tần Lâm thực sự không biết nói gì.
Đám người này không biết, vị chủ tịch đứng phía sau mà họ muốn kết thông gia, muốn nịnh bợ lại đang ngồi trước mặt họ.
Sau khi ăn cơm xong, Chúc Minh đến quỳ ở từ đường.
Chúc Tam Đao cũng mềm lòng, không nhẫn tâm nhìn con trai mình phải ngồi tù.
Chúc Linh Linh gánh vác khoản nợ năm trăm triệu của tập đoàn Chúc Thị.
Đương nhiên không phải là cô trả hết số tiền nợ đấy.
Chỉ là số cổ phần công ty vốn dĩ phải thế chấp cho ngân hàng cùng với rất nhiều đơn hàng chuyển hết cho Chúc Linh Linh mà thôi.
Những khách hàng trước đây đều đặt Đường Hữu, vì thế bọn họ mới trả hàng, bây giờ Đường Hữu đổi thành Đường Thần số 2, những đối tác đó đương nhiên vẫn muốn hợp tác lại, cho nên vấn đề đã được giải quyết dễ dàng.
Không những Chúc Linh Linh không phải đền tiền mà còn có thêm đơn đặt hàng hơn năm trăm triệu.
Sau khi Chúc Minh biết được tin này, mặc dù rất đố kỵ nhưng cũng đành chịu, không có Đường Thần số 2, ông ta không thể làm được gì.
Sau này chỉ có thể cậy thân cậy thế, đi làm thuê cho Chúc Linh Linh.
Trở về nhà mặc dù Vương Vân không nhắc đến chuyện đó, nhưng vẫn canh cánh trong lòng.
Chúc Linh Linh không để bụng, nhưng bà ấy cũng phải lưu tâm, không nói đến những việc khác, ít nhất thì tặng cho vị chủ tịch đó chút quà cũng được.
Vương Vân nghĩ một lúc rồi gọi Chúc Linh Linh vào trong phòng.
“Linh Linh, có phải thằng Tần Lâm quen biết một vài bác sĩ không?”
Chúc Linh Linh sững sờ: “Chắc vậy, mẹ hỏi cái này làm gì?”
“Con bảo nó đi nghe ngóng giúp mẹ, có thể mua một ít nhân sâm đắt tiền được không, để mẹ làm quà tặng”.
Chúc Linh Linh thấy hơi tò mò: “Mẹ tặng quà cho ai vậy?”
Vương Vân nói mập mờ: “Cái này con không cần biết, con bảo nó liên hệ giúp mẹ là được”.
Vương Vân nghĩ, chưa gặp chủ tịch của tập đoàn Hiên Viên đó, cũng không biết nên tặng gì mới được, bà ấy lại là mẹ của Chúc Linh Linh, nên tặng thứ gì quý giá một chút.
Tặng nhân sâm đắt tiền là tốt nhất.
Chúc Linh Linh tìm Tần Lâm, nghe ngóng một chút.
Tần Lâm cũng không nghĩ nhiều, anh nghĩ chắc là Chúc Linh Linh có qua lại gì đó trong kinh doanh, cần tặng quà.
“Để anh tìm người mua giúp em một củ”.