Tần Lâm quen không ít bác sĩ, nhưng anh cũng chẳng cần phải tìm người khác, trong y quán đã có bậc đàn anh trong giới y học rồi.
Tần Lâm gọi điện cho Khổng Phàm Lâm.
“Tôi muốn mua một củ nhân sâm để tặng, ông hỏi thăm giúp tôi”.
Khổng Phàm Lâm vừa nghe xong liền nói: “Vừa hay trong tay tôi có một củ nhân sâm rừng, năm đó mua được với giá sáu triệu, đang chuẩn bị đem cất đi, tôi đưa cho cậu để cậu đem đi tặng”.
“Ok”.
Dù sao cũng có sẵn, Tần Lâm liền lấy dùng luôn.
Nói thực lòng, cái loại như nhân sâm rừng cũng chỉ có danh mà thôi, tác dụng của nhân sâm rừng mấy chục năm đã đạt đến tột đỉnh rồi, mấy loại nhân sâm rừng mấy trăm năm cùng lắm cũng chỉ có giá trị sưu tầm, nếu dùng trong y học lâm sàng thì đúng là lãng phí.
Khổng Phàm Lâm liền đưa nhân sâm rừng qua, cũng không cần tiền.
“Ha ha, Tần đại sư nếu có thời gian thì chỉ dạy cho tôi một chút, tôi không cần tiền, cũng không thiếu tiền”.
Lời Khổng Phàm Lâm nói là thật, ông ta vốn là đại sư Đông y, rất có tiếng ở tỉnh lỵ, bao năm qua có vô số người nhờ ông ta chữa bệnh, họ đều là người có quyền có địa vị, vậy nên đương nhiên cũng không thiếu tiền.
Tần Lâm tùy ý chỉ dạy ông ta một chút là tốt nhất.
Sau khi nhận lấy nhân sâm rừng, Tần Lâm liền đưa cho Chúc Linh Linh.
Chúc Linh Linh khẽ khàng đưa cho Vương Vân rồi nói: “Mẹ, nhân sâm này rất quý, mẹ muốn tặng món quà này cho ai?”
Vương Vân cũng không nghĩ nhiều, nhân sâm có quý đến đâu cũng là của con gái mua, Tần Lâm nhất định không có nổi chỗ tiền này.
“Con đừng hỏi nhiều làm gì, đều là chuyện kinh doanh”.
Bây giờ Chúc Linh Linh rất chống đối, vậy nên Vương Vân cũng không dám nói, đợi quà đến tay chủ tịch phía sau thì hẵng nói.
Vương Vân cầm nhân sâm lên, cảm thấy rất hài lòng, nhân sâm này vừa nhìn là biết đây là loại cao cấp, đem đi tặng nhất định rất có mặt mũi.
Vương Vân cầm điện thoại lên, bắt đầu gọi điện.
Sau nhiều lần nghe ngóng, cuối cũng hỏi thăm được phương thức liên lạc của Vương Nhị.
Vương Vân kết bạn Zalo với Vương Nhị, khách khí mà hỏi.
“Có phải là phó chủ tịch Vương không ạ? Xin chào, tôi là Vương Vân, có chút chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ”.
Giọng điệu của Vương Vân thế này nghe vô cùng khách khí.
Mặc dù bây giờ Vương Nhị là phó chủ tịch nhưng cô ấy không hề tự cao, rất hiền hòa.
“Có chuyện gì mời bà nói”.
“Là như thế này, tôi có một phần quà muốn gửi cho chủ tịch của công ty, nhưng không liên hệ được, cô có thể giúp tôi liên hệ được không?”
Thứ Vương Vân muốn nhất là số điện thoại, như vậy bà ấy có thể trực tiếp liên lạc với chủ tịch, nếu như chủ tịch thực sự có hứng thú với Chúc Linh Linh, thì bà ấy chắc sắp lên chức mẹ vợ rồi.
Vương Nhị nhíu mày: “Xin lỗi, tôi không thể tùy tiện đưa phương thức liên lạc của chủ tịch chúng tôi, nếu như có đồ gì, tôi có thể giúp bà đưa cho chủ tịch”.
Chủ tịch Tần là người quyền thế như nào chứ? Đương nhiên không thể tùy tiện đưa phương thức liên lạc cho mấy người tạp nham rồi.
Vương Vân thở dài một hơi, biết trước sẽ có kết quả như vậy nên cũng có chuẩn bị trước về mặt tâm lý.
“Được rồi, phó chủ tịch Vương, vậy tôi gửi món quà này cho cô, cô giúp tôi chuyển cho chủ tịch, cô xem lúc nào có thời gian để tôi có thể đưa qua?”
Vương Nhị nói: “Tôi không nói rõ được lúc nào mình có thời gian, bà đưa đồ cho trợ lý của tôi, rồi để lại phương thức liên lạc của bà”.
“Được được được, cảm ơn cô!”
Rõ ràng chỉ cách một chiếc điện thoại, nhưng Vương Vân cảm thấy vô cùng lo lắng, nói chuyện với phó chủ tịch đã căng thẳng đến vậy, nếu thực sự nói chuyện với chủ tịch đứng đằng sau, e rằng sẽ căng thẳng đến chết mất.
Vương Vân cầm nhân sâm, vội vàng chạy ra khỏi cổng nhà, chạy về phía tập đoàn Hiên Viên, hi vọng sớm có thể kết nên mối nhân duyên này.
Nếu như chủ tịch thực sự có hảo cảm với Chúc Linh Linh, nhận được món quà bà ấy gửi chắc sẽ hiểu ý nhỉ?