Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Tần đại sư là đại sư được cả bệnh viên Nhân Dân ngưỡng mộ, là một cao thủ cứu người chân chính của bệnh viện bọn họ.  

             Nếu đã là bậc thầy Đông y thì tất nhiên không thể là chỉ có hư danh không, nhưng được tận mắt nhìn thấy thì vẫn rất xúc động.  

             Vì vậy, đối với Tần đại sư, Lâm Nguyệt Dao chỉ có sự ngưỡng mộ vô hạn.  

             Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến trình độ cao như vậy trong ngành y, quả đúng là phúc của người dân.  

             Tần Lâm cũng rất tò mò: “Được, anh cũng rất muốn gặp vị Tần đại sư này để mở mang tầm mắt”.  

             Mỗi ngành nghề đều có người tài giỏi, không có gì ngạc nhiên khi những người tài ở các ngành khác cũng được gọi là đại sư. Ví dụ như rất nhiều người thành công trước kia cũng tự xưng là đại sư mà?  

             Mà cái người họ Tần này, có lẽ là chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.  

             Nhưng giờ nghe Lâm Nguyệt Dao nói, người này lại là một bác sĩ, vậy thì không phải là trùng hợp nữa rồi, rất rõ ràng, có người đã lợi dụng danh nghĩa Tần đại sư để lừa đảo.  

             Ngay sau đó, một chiếc xe BMW 5-series dừng trước cửa nhà Lâm Nguyệt Dao, một thanh niên khá đẹp trai mặc vest thắt cà vạt bước xuống xe, dáng vẻ giống như một người thành đạt.  

             Hai mắt người đàn ông đó bỗng sáng lên khi thấy Lâm Nguyệt Dao.  

             “Chào Nguyệt Dao, anh là Tần Phong”.  

             Nguyệt Dao cũng rất kích động: “Chào Tần...Tần đại sư”.  

             Tuy đã nói chuyện rất nhiều trên zalo, nhưng khi gặp gỡ cũng không thể tránh khỏi ngượng ngùng.  

             Tần Phong tiến đến, thấy Tần Lâm thì hơi khó hiểu.  

             “Người này là...”.  

             “Đây là anh họ em, đây là Tần đại sư”, Lâm Nguyệt Dao giới thiệu hai người, để tránh Tần đại sư hiểu lầm.  

             Tần Phong lịch sự giơ tay ra bắt: “Xin chào, tôi là Tần Phong”.  

             Trên mặt Tần Lâm lộ ra vẻ trêu đùa: “Anh là Tần đại sư?”  

             Tần Phong sững sờ giây lát rồi hơi ngại ngùng cười nhạt.  

             “Đều là do mọi người yêu mến gọi vậy, bản thân tôi không dám nhận cái danh đại sư này”.  

             Lâm Nguyệt Dao lộ ra ánh mắt ngượng mộ: “Tần đại sư khiêm tốn rồi, hai ca phẫu thuật mà anh thực hiện ở bệnh viện chúng tôi quả thực là vô cùng thần kỳ, không hề quá khi gọi anh là đại sư”.  

             Tần Phong mỉm cười gật đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận.  

             Nhưng Lâm Nguyệt Dao lại nghĩ Tần Phong thừa nhận rồi.  

             “Được rồi, chúng ta vào nhà thôi!”  

             Ba người cùng bước vào nhà, sau khi giới thiệu, Đường Mẫn cũng khá hài lòng với cậu Tần Phong này, dù sao ngoại hình anh ta cũng khá tuấn tú ưa nhìn.  

             “Tiểu Tần này, nghe nói cháu là thần y, cháu bắt mạch cho dì với, xem dạo nay sức khỏe dì thế nào?”  

             “Vâng, mời dì ngồi”.  

             Cả nhà Lâm Nguyệt Dao ngồi trên ghế nhìn Tần Phong chẩn đoán mạch, dù sao cũng là thần y trong truyền thuyết, bọn họ muốn xem thử phong thái của vị Tần đại sư này.  

             Tần Phong sau khi giả vờ chẩn đoán mạch liền gật đầu nói.  

             “Dì à, mạch của dì rất ổn định, tình trạng sức khỏe khá tốt, không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là huyết áp dì hơi cao, thường ngày nên chú ý một chút.  

             Sau khi Tần Phong nói xong, Đường Mẫn liền sửng sốt, trên gương mặt lộ ra chút ngượng ngùng, rồi mỉm cười gật đầu.  

             “Ha ha, vậy thì tốt, các cháu ngồi chơi đi, để dì đi nấu cơm”.  

             Thấy sắc mặt dì Hai hơi sai sai, Tần Lâm liền lặng lẽ đi theo dì đến phòng bếp, rồi hỏi.  

             “Dì Hai, dì sao vậy ạ?”  

             Đường Mai nhíu mày: “Vị Tần đại sư này cũng chẳng tài giỏi chút nào, dì huyết áp cao á? Dì rõ ràng là bị huyết áp thấp, mấy hôm trước còn bị đau đầu chóng mặt, bác sĩ kê thuốc cho dì, sao hôm nay lại chẩn đoán dì bị huyết áp cao chứ?”  

             “Để cháu xem thử”.  

             Tần Lâm cầm lấy cổ tay dì Hai, thử bắt mạch, sau một hồi ngẫm nghĩ.  

             “Dì Hai vừa mới ăn đường hoặc đồ ngọt à?”  

             “Đúng vậy, dì vừa ăn hai miếng bánh ngọt”.  

             “Vậy thì đúng rồi, đường huyết trong dì tăng khiến tốc độ lưu thông máu tăng nhanh, nên mạnh đập cũng bị ảnh hưởng. Thoạt nhìn có vẻ giống với huyết áp cao, nhưng những bác sĩ có trình độ thấp sẽ không biết đây không phải là huyết áp cao”.  

             Đường Mẫn chau mày: “Vẫn là cháu trai của dì lợi hại, dì thấy cậu ta còn không giỏi bằng cháu”, dì Hai đã không còn hài lòng với Tần Phong nữa.  

             Tần Lâm cười nhạt, anh ta tất nhiên không giỏi bằng cháu được rồi, bởi vì anh ta là đồ giả mạo.  

             Ngay cả mạch đập của bệnh nhân sau khi ăn uống cũng không thể phát hiện thì với trình đồ này, anh ta chắc chắn là tên bịp bợm, đến phòng khám làm học trò cũng không có ai nhận vì tuổi tác quá lớn.  

             “Đúng rồi, Tần đại sư này, hiện giờ anh có phòng khám cố định không hay là làm việc ở bệnh viện?”, Lâm Nguyệt Dao ngồi đây nói chuyện rất vui vẻ.  

             Tần Phong thản nhiên nói linh tinh: “Anh đang làm việc tại bệnh viện tư nhân của tập đoàn Mạnh Thị”.  

             “Oa, Tần đại sư tài giỏi quá”.  

             Tần Lâm nghe vậy thì cười nhạt: “Tôi nghe nói, Mạnh Văn Cương không có bệnh viện tư nhân, nếu không khi bố ông ấy bị bệnh, đã không ngay lập tức đưa đến bệnh viện rồi, đúng không, với cả anh vừa nói ca phẫu thuật đó là do anh thực hiện mà?”  

             Nếu đã có bệnh viện tư nhân thì sao không ở nhà chữa trị mà phải đưa đến bệnh viện, sau đó khi tất cả mọi người đều đã bó tay, Tần đại sư mới ra tay? Chuyện này rất mâu thuẫn thì phải?  

             Lời của Tần Lâm khiến Tần Phong hơi ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó đã mỉm cười nói.  

             “Thật ra, thân phận bác sĩ tư nhân của tôi khá đặc biệt, ngoài chủ tích Mạnh, tôi làm bác sĩ tư nhân chữa bệnh cho rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn của các gia tộc khác”.  

             Lâm Nguyệt Dao gật đầu, cũng thấy rất hợp lý.  

             Tần đại sư dù sao cũng là người tài giỏi như vậy, không thể chỉ phục vụ riêng cho một mình nhà họ Mạnh được.  

             Nói chuyện một hồi, Lâm Nguyệt Dao và Tần Phong cũng đã rất thân thiết, cô ấy hỏi.  

             “Tần đại sư, ngày mai em tổ chức sinh nhật ở khách sạn Hoa Tử Kinh, anh bảo sẽ mời tất cả viện trưởng của các bệnh viện lớn đến, có thật không?”  

             “Cái này...”.  

             Tần Phong mỉm cười, che dấu sự lúng túng của bản thân.  

             Làm sao anh ta có thể mời viện trưởng của các bệnh viện lớn đến được chứ? Đó chỉ là anh ta tiện mồm khoác lác trên zalo vậy thôi, không ngờ Lâm Nguyệt Dao lại nhớ.  

             “Chắc là được, nếu mai không có chuyện gì thì chắc là được, anh sẽ thông báo cho mọi người sau”.  

             “Vậy thì tốt quá, ngày mai em nhất định sẽ trang điểm thật xinh đẹp để gặp các vị thần tượng”, Lâm Nguyệt Dao là bác sĩ, những vị viện trưởng của các bệnh viện đó đều là chuyên gia hàng đầu, quả đúng là thần tượng của Lâm Nguyệt Dao, bình thương rất hiếm khi được gặp.  

             Nhưng nể mặt Tần đại sư nên chắc là không vấn đề gì.  

             Tần Phong hơi lúng túng, cũng may ngày mai là sinh nhật Lâm Nguyệt Dao.  

             “Tần đại sư, anh cứ ngồi chơi đi, để em đi nấu cho anh”.  

             Dứt lời, Lâm Nguyệt Dao cũng đi vào trong bếp, thật ra cô chủ yếu là muốn hỏi ấn tượng của Đường Mẫn về Tần đại sư này.  

             Ngoài phòng khách chỉ còn lại Tần Phong và Tần Lâm, Tần Lâm bật ra một tiếng cười nhạt nhẽo.  

             “Đừng giả vờ nữa, anh giả mạo Tần đại sư là để lừa gạt em họ tôi à?”  

             Vẻ mặt Tần Phong cứng đờ: “Anh bạn này, tôi không hiểu anh đang nói gì cả, giả mạo Tần đại sư gì chứ, tôi đã nói rồi, đó chỉ là hư danh mà thôi, nếu anh không thích thì có thể gọi tôi là Tần Phong”.

Advertisement
';
Advertisement